Một hộp trang sức nhỏ có lớp nhung bọc ngoài, kết cấu nhám mịn nhưng không thật sự mướt, nằm gọn trong lòng bàn tay Hideki. Nắp hộp màu đỏ nhung, tương phản với làn da hắn, đường viền hộp khít, sắc sảo và đẹp mắt. Hắn mân mê chiếc hộp, mắt nheo lại, soi sét từng góc cạnh. Hideki miết nhẹ ngón cái lên nút tròn, một tiếng "hừ" bật ra khi hắn miễn cưỡng mở nắp.
Pặc!
Đáy hộp được lót cẩn thận bằng vải phi bóng có họa tiết caro, với biểu tượng hình mái vòm được in chìm ở giữa. Không có vật đựng bên trong, cũng không còn chi tiết gì đáng chú ý. Chỉ là chiếc hộp rỗng, không hơn không kém, khiến Hideki và Kaede bối rối nhìn sang nhau.
"Gì vậy trời?" Hideki nhếch môi, "Hộp rỗng? Thứ này thì có tác dụng gì cơ chứ?"
"Em thấy chất liệu cũng có vẻ đắt tiền..." Kaede gãi đầu, "Không dùng được thì mình đem bán nó."
"Đắt tiền á...? Nghi lắm." Hắn nhíu mày, săm soi kỹ chiếc hộp. "Nhung đéo gì cái này, tao sờ cứ giả giả."
"Anh sờ nhung thật bao giờ chưa mà bảo giả?" Kaede bụm miệng cười. Nó đã quen với việc trêu chọc Hideki kể từ khi cả hai thân thiết hơn.
"Có mày chưa sờ bao giờ ấy, chả biết cái đếch gì!" Nói rồi, hắn cốc nhẹ lên trán Kaede. "Nhưng mày nói đúng, giữ cái này cũng đâu để làm gì? Mang ra cầm đồ là biết xịn hay dỏm, giá trị thì đem bán, chả bán được thì vứt."
Trước khi ra ngoài, Hideki quấn xích qua tay nắm cửa inox đã hoen gỉ, siết mạnh chiếc cọc thép hắn đã đóng chéo tường, đề phòng kẻ lạ đột nhập. Tiếng "cạch" của ổ khóa đâm thủng màn đêm yên ắng như tấm màn, căn nhà tạm thời đã được chặn kín cả bên trong lẫn bên ngoài. Hắn đứng lại vài giây, lia mắt lên ban công tầng lửng, chỉ khi chắc chắn từ đây nhìn lên không thể thấy Kaede nằm ngủ mới rời đi.
Nền trời dần chuyển tối, gió đêm len lỏi qua những con hẻm dài. Cái gì rồi cũng bỏ rơi Shizukawa, trừ những mùa đông tưởng chừng như vô tận. Một tay Hideki đút túi, tay còn lại nắm chặt chiếc hộp gói trong mảnh vải vụn. Hắn không mang gì theo ngoài con dao dưới thắt lưng, thứ vũ khí duy nhất và quen thuộc nhất hắn mang theo mình suốt bao năm nay. Phố xá rải rác ánh đèn đường rệu rã, vài bóng người nhỏ bé nằm co ro dưới mái hiên tả tơi. Chẳng ai buồn ngẩng đầu nhìn nhau lấy một cái, nhìn góc phố tồi tàn họ chia sẻ mảnh đời. Hideki đi không nhanh cũng chẳng chậm, tiếng giày mòn lộp cộp gõ lên nền xi măng nứt nẻ.
Tiệm cầm đồ hắn tìm đến là một căn nhà nhỏ, lọt thỏm giữa một con hẻm cụt với bảng hiệu neon méo mó chỉ còn vài chữ lập lòe sáng. Bên trong, lão chủ tiệm hói đầu, mặc chiếc áo gile mốc meo, nhe hàm răng vàng khè đồng màu với ánh đèn huỳnh quang nhợt nhạt đang rọi xuống quầy trao đổi, vừa hút, vừa mân mê cái tẩu. Trông thấy Hideki bước vào, gã lập tức chau mày, giở chất giọng khàn đặc, đầy ngao ngán.
"Không tiếp vô gia cư. Mời ra ngoài cho."
Hideki không trả lời. Thay vì rời đi, hắn tiến đến, đặt chiếc hộp lên mặt quầy gỗ nứt. Hắn không nhìn lão, mắt dõi về phía cửa tiệm, như thể sự có mặt của lão chỉ là phần việc khó chịu hắn buộc phải thỏa hiệp cho êm xuôi.
"Ơ, điếc à? Tao nói ở đây không tiếp vô gia c-"
"Mở ra đi đã!” Hideki hất hàm. Thái độ khinh khỉnh, không sợ trời đất của Hideki khiến lão vừa khó chịu, vừa không khỏi tò mò. Đôi mắt vàng đục, xỉn màu bỗng nheo lại, trán lão nhăn tít khi nắp nộp vừa bật mở. Khuôn mặt dần đổi sắc khi tay lão miết nhẹ biểu tượng hình mái vòm. Cả gian phòng im bặt, chỉ còn lại tiếng thở, tiếng kim đồng hồ chuyển nhịp tích tắc, tiếng chú nhồng đen nhảy qua nhảy lại, vỗ cánh phần phật trong lồng nhựa.
"Sao? Nói gì đi chứ?"
"Mày có biết…"
"Không biết gì hết." Hideki liếc xéo xuống quầy, cười nhạt, "Mua thì mua, không thì giả lại tao."
Sau vài giây đờ đẫn, cuối cùng, lão cúi xuống, lấy từ gầm quầy ra một cọc tiền. Những ngón tay béo múp míp như móng lợn, run rẩy lật đếm từng tờ mỏng, rút ra chừng nửa cọc đưa cho hắn.
"Cầm tạm lấy. Thứ này, tôi sẽ giữ. Chúc buổi tối vui vẻ."
…
Khi Hideki về đến nơi thì đã gần nửa đêm. Shizukawa càng về đêm càng lạnh, nhưng hơi ấm từ bao nhựa đựng mì gà cứ phả qua tay hắn - mùi sốt đậu đen thơm lừng, cái nóng hổi của thức ăn mới ra lò như biểu trưng cho sự no nê, đủ đầy, của một cuộc sống khi con người thật sự được sống trong đó. Hắn chật vật mở khóa bằng một tay, lách người vào căn nhà tối om, lạnh lẽo. Hắn đá cánh cửa, đóng nó lại sau lưng, rút bật lửa đốt tạm cây nến nhỏ. Ánh sáng lập lòe nhảy múa trên những mảng tường bong tróc sau lưng Hideki, bóng đen đổ dài, phủ lên quá đầu hắn. Kaede ló đầu khỏi đống chăn cũ kỹ. Nhìn thấy hắn, nó vội trèo xuống lầu, hai mắt lấp lánh khi ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn và nóng sốt của đồ ăn.
"Anh bán cái hộp đó rồi hả?" Nó hỏi, "Được nhiều không?"
"Tao đã bao giờ chịu về tay không chưa?" Hideki quăng hộp mì cho nó, dựa tường, ngồi tụt xuống duỗi chân. Xương khớp trên người hắn kêu răng rắc vì mỏi và lạnh. "Nè, mì tương đen gà rán. Mày ăn đi, tao ăn ở ngoài rồi."
Kaede không nói thêm lời nào, hí hửng xé bao mì. Hideki chống cằm nhìn nó, bên mắt đục nheo nheo lại dưới ánh nến vàng yếu ớt, lập lòe trước gió đêm. Lòng hắn chợt dịu xuống. Bình yên, ấy thế mà cũng chỉ kéo dài được vài phút. Bỗng, có tiếng gõ cửa vang lên giữa đêm thanh tịnh; ba nhịp "cốc," đều, không hơn. Bình thản, không dọa nạt, nhưng cũng không rụt rè, đủ để họ giật mình, nhìn nhau trong chốc lát. Hideki lật vạt áo, rút dao giấu sát người rồi đứng dậy.
"Ngồi yên đấy." Hắn dặn Kaede, điềm nhiên bước ra ngoài. Cánh cửa gỗ phát ra tiếng ken két khi hắn chầm chậm ủn ra. Dưới ánh trăng mờ và ánh nến vàng lốm đốm hắt ra ngoài là sáu người đàn ông mang bịt mặt tối màu, nhìn chằm chằm vào hắn. Gã đứng đầu tiến lên một bước, không nói gì, cũng không tỏ thái độ đe dọa, chỉ nhìn Hideki bằng đôi mắt sắc lạnh lộ ra phía trên tấm vải đen. Một khoảng lặng kéo dài như tấm màn bị thổi căng, ánh nhìn từ hai phía rọi vào nhau đầy căng thẳng. Hideki không lùi, cũng chẳng tiến. Một tay hắn siết chặt cán dao trong túi áo, hơi thở dần đổi nhịp. Hắn hiểu, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, hắn sẵn sàng dùng tất cả sức lực và thủ đoạn để bảo vệ Kaede.
Màn đêm như giọt nước đọng lại trước khi nhỏ xuống tràn ly.
Comments
Comments disabled.