matryoshka7788's profile picture

Published by

published
updated

Category: Books and Stories

[0° - Không Độ] Bảy.

Trời mưa, dai dẳng như nghiệp chướng đeo bám, trút xuống mái nhà như tiếng rên rỉ của một con thú già hấp hối. Trong căn nhà hoang ọp ẹp, mái dột từng mảng, tường bong tróc loang lổ, hơi lạnh len lỏi tận từng kẽ xương, quấn lấy mọi thứ như một lớp da rắn ẩm mốc. Hideki nằm vật giữa sàn, tấm chăn mỏng như tờ giấy chẳng đủ sức ngăn hơi đất thấm ngược vào da thịt. Kaede ngồi co ro cạnh Hideki, đôi bàn tay nhỏ run rẩy đưa lên trán hắn. Đúng như nó nghĩ - trán hắn nóng như than. Nó rụt tay lại, nhìn khuôn mặt xanh xao, nhăn nhúm như tảng thịt hỏng của hắn. Mái tóc ướt sũng bết lại, dính vào trán - trông hắn lúc này chẳng khác nào một kẻ ăn xin đang chờ chết.


"Anh còn tỉnh táo chứ? Thấy trong người thế nào?" Kaede cất tiếng, giọng nó run lên vì lo lắng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. Hideki mở hé bên mắt lành, một vầng đỏ ngầu như máu bao lấy đồng tử màu xanh lơ.


"Tỉnh kiểu này, chết cụ đi sướng hơn." Hắn ho sặc sụa, như thể lồng ngực muốn nổ tung ra vì một thứ dịch nhầy vô hình đang cố gắng trào lên cổ họng. Sau một tràng nôn khan đầy vật vã, hắn xoa cổ như vừa bị ai bóp nghẹt.


"Rát vãi. Như kiểu bị thằng nào địt vào ấy."


Hắn bật cười với chính trò đùa bẩn thỉu của mình, nhưng tiếng cười đó cũng chẳng kéo dài nổi. Hai lỗ mũi nghẹt đặc chặn nó lại, khiến âm thanh phát ra như tiếng lợn kêu khìn khịt trong bùn. Kaede không cười. Nó chỉ ngồi đó, mắt nhìn xuống sàn nhà, nghe tiếng mưa đập lên mái và tiếng Hideki thở dốc, lòng bỗng lạnh hơn cả cơn gió đang luồn qua khe cửa. Nó biết cái cơ thể to lớn đó - cái bóng đen từng làm nó sợ đến thắt ruột, đang dần yếu đi trước trận chiến sinh tồn khắc nghiệt này.


"Anh nằm đó nhé." Kaede đứng dậy, xoay người định ra ngoài.


"Mày định đi đâu?" Hideki gằn giọng. Nhà vẫn còn ít đồ ăn dự trữ, trời thế này, không đứa nào nên bước ra khỏi cửa.


"Tôi ra ngoài chút."


"Tùy mày thôi, ra đi để về ốm cả đôi cho tình nghĩa..." Hideki cười khùng khục, nghe như đinh gỉ cà vào inox. "...Sao, cảm động chớ? Rồi nắm tay nhau cùng chết trong cái xó này."


Kaede nhăn mặt. Nó không cãi, nhưng cũng không nghe lời hắn. Nó vẫn đi, bước chân nhỏ bé lọt thỏm trong tiếng mưa mỗi lúc một dày. Cánh cửa cọt kẹt mở ra, một làn gió lạnh phả vào. 


Mưa nặng hạt, đủ để nó thấy đau khi những giọt nước đáp xuống da mình. Kaede trùm mũ áo, len lỏi qua những con hẻm ướt và hôi tanh như ruột cá, nước cống hòa với bùn tạo thành một thứ hồ sền sệt, dơ dáy và hôi thối. Nó đi mãi, tới một khu phố xa - dù ít tồi tàn hơn, nhưng cái trật tự ngầm ấy lại khiến không khí nơi đây thật nặng nề. Những kẻ ngoài rìa xã hội như nó bị dòm ngó nhiều hơn, những ánh mắt bán tín bán nghi, những lời thì thầm cứ vọng theo từng bước chân nó. Dưới ánh đèn vàng mờ đục, vài cửa hàng nhỏ vẫn mở cửa bất chấp mưa gió. Nó tạt vào một cửa hàng tiện lợi sắp đóng, hơi ấm từ bên trong phả vào mặt khiến nó thấy mình như đang tan chảy. Kaede bước đến quầy, mặt ướt đẫm nước mưa, tóc đen dính bết vào đôi má phúng phính nhưng đã tái đi vì lạnh. Tay nó run, vai co lại, nhưng giọng nói lại điềm tĩnh lạ lùng.


"Cô ơi, con bị lạc mẹ. Mẹ bảo con đứng đây chờ, nhưng lâu quá rồi…"


Người phụ nữ trung niên ngồi sau quầy ngẩng lên, nheo mắt nhìn nó. Có điều gì đó trong vẻ mặt Kaede khiến bà ấy mềm lòng; đôi mắt to tròn, ngây ngô mà buồn bã, dáng vẻ thì nhỏ bé, ướt như chuột lột.


"Chà, tội nghiệp. Lạnh thế này mà phải ở ngoài đường một mình..." Bà rót cho nó một ly nước ấm. "Con cầm đi, uống luôn cho ấm."


"Cảm ơn cô." Kaede cúi đầu, hai tay ôm lấy ly nước, tận hưởng hơi ấm thấm vào lòng bàn tay, cổ tay, rồi đến môi và lưỡi khi nó đưa lên miệng uống cạn. Người đàn bà nhìn nó, rồi với ra sau quầy. Bà dúi vào tay nó một gói cháo ăn liền cùng với một ít tiền. 


"Cầm cái này về nấu ăn." Bà dặn dò, "Chắc mẹ con cũng không đi xa đâu, mưa thế này mà. Tiền này cô cho, phòng khi khẩn cấp còn gọi điện báo người nhà."


Nó không nói gì thêm, chỉ cúi người thật thấp để cảm ơn rồi lặng lẽ rời khỏi cửa hàng. Mưa vẫn chưa tạnh, nhưng lòng nó nhẹ đi một chút.


Trên đường, Kaede đi ngang một cây cầu. Theo phản xạ, nó nhìn xuống gầm cầu - nơi nước nhỏ tong tỏng từ những khối bê tông lởm chởm như hàm răng quái thú. Núp náu dưới đó là vài đứa trẻ con đang chơi đùa với mấy tấm bìa carton, dựng thành "nhà" trong trò chơi đồ hàng. Một đứa bé gái đang nằm giả vờ ngủ, hai thằng cu còn lại ngồi cạnh nhau, diễn như đang ăn "cơm" từ cái nắp hộp nhựa. Kaede dừng lại, nhìn đám trẻ một lúc. Nó ngập ngừng hỏi.


"Tụi mày lấy mấy cái bìa đó ở đâu vậy?"


Một thằng nhóc tầm tuổi nó, tóc cháy nắng dựng đứng như gai nhím, ngẩng lên. 


"Tiệm tạp hóa đầu đường đó. Xin là người ta cho, nhiều lắm, họ cũng chẳng xài mấy thứ này làm gì."


"Thật hả?"


"Nói dối chi? Tụi tao xin về dựng ổ nằm mà." Thằng bé hất cằm ra hiệu về phía một góc tường, nơi ba tấm bìa carton ghép lại thành một cái ổ vừa đủ chui người vào. Kaede gật đầu. Nó rút tay khỏi túi áo, cảm giác mưa đã ngấm vào tận lớp da dưới móng tay. Nhưng ít ra, nó cũng có thêm một thứ nữa để mang về - một tấm bìa lót sàn cho Hideki, để hắn không phải đặt lưng xuống nền đất lạnh mà chống chọi.



Hiệu thuốc hiện ra như một ốc đảo nhỏ giữa biển gió. Ánh đèn trong quầy phản chiếu lên gương mặt tái nhợt của Kaede khi nó đẩy cửa bước vào.


"Chú ơi, con cần mua thuốc hạ sốt và thuốc cảm. Chú lấy con loại nào rẻ thôi ạ."


Dược sĩ là một người đàn ông đứng tuổi, khoác trên mình áo blouse trắng đã sờn.


"Con mua cho ai?"


"Mẹ con, bà đang sốt cao lắm ạ."


Nói rồi, Kaede rút hết chỗ tiền trong túi ra, dù nhiêu đó còn chưa đủ mua một món. Nó nhìn ông, mắt không chớp, cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng hai tay đã siết chặt mép áo. Người đàn ông im lặng một lúc lâu, rồi cúi xuống lục tủ thuốc. Ông đặt lên quầy hai vỉ viên nang và một chai siro.


"Không đủ tiền đâu nhóc, nhưng con cầm lấy đi. Chú cho con thiếu đấy. Khi nào có tiền quay lại trả cũng được."


"Con cảm ơn chú ạ." Kaede cúi đầu thật sâu. Nó nhét túi thuốc vào áo, tay ôm một xấp bìa carton cao gần bằng người, lon ton bước ra ngoài. Kẻ từng khiến nó sợ đến phát khóc, giờ lại là lý do để nó chạy đôn chạy đáo khắp thành phố trong gió lạnh, mưa rào. 



Kaede đẩy cánh cửa gỗ ọp ẹp, lách người vào. Cơn gió lạnh lập tức lùa qua khoảng trống nhỏ giữa khung cửa và tường. Căn nhà hoang tạm bợ này tối om, ẩm thấp, nồng mùi và mốc meo. Tiếng mưa rơi đều đều trên mái tôn trở nên ù ù và xa xăm hơn khi nó bước vào. Một tay Kaede cắp tập bìa carton lỗ chỗ ướt, tay còn lại ép chặt túi nylon đựng thuốc, cháo vào ngực.


Hideki vẫn nằm ngay chỗ cũ, nhưng thân người đã co quắp lại trong cơn đau giằng xé. Kaede đặt bịch cháo và thuốc xuống sàn, kéo vội tấm chăn mỏng lên che cho hắn, cẩn thận trải mấy miếng bìa carton xung quanh chỗ nằm để ngăn hơi đất thấm ngược lên. Nó ngồi xuống cạnh Hideki rồi nhẹ nhàng lay vai hắn. 


"Anh ngồi dậy chút đi, ăn cái này vào. Tôi mới xin được người ta gói cháo."


Hideki mệt mỏi gượng dậy, mở hé con mắt đỏ như máu. "Đi đâu về đấy, ướt như chuột thế này?” 


"Đi lấy thuốc, thức ăn lành cho anh. Với ít bìa lót sàn."


"Làm như tao chết đến nơi rồi ấy..." Hắn khịt khịt mũi, cười yếu ớt.


"Không có tôi chắc chết thật rồi ấy. Anh cợt nhả vừa thôi."


Hideki không nói nữa, để mặc cho Kaede đỡ hắn dậy. Nó lúi húi đốt lửa trong một lon nước rỗng để đun nước, pha cháo, rồi bón ăn. Ăn xong, Kaede dúi viên thuốc vào tay hắn, bưng nước ấm tận miệng cho hắn uống. Nó nhìn Hideki nuốt thuốc, rồi chậm rãi giúp hắn lau mặt, lau cổ. Hideki nhắm mắt, thở ra một hơi dài khe khẽ. Kaede ngồi đó, tựa lưng vào tường, hướng mắt nhìn nước mưa nhỏ tí tách xuống sàn từ mái nhà dột lỗ chỗ. Có gì đó lặng yên mà bền bỉ, chặt chẽ, như sợi dây vô hình đang kết nối hai mảnh đời nghiệt ngã lại với nhau.


"Trước khi có tôi ở đây…" Kaede hỏi, giọng nhẹ như tiếng gió, "Anh làm gì mỗi khi bị ốm vậy?"


Hideki nheo mắt, quay sang nhìn nó, như thể đang cố nhớ lại những ký ức quá xa xôi.


"Thì cứ nằm đó thôi. Ráng ngủ, ráng chịu. Rồi nó sẽ tự khỏi."


"Có ai giúp anh không?"


"Ai muốn đụng vào tao? Mày số hưởng phết đấy." Hắn cười khảy, "Tao sốt ba ngày ba đêm, nằm dưới gầm cầu, nhục như con chó. Mưa tạt ướt hết người, tỉnh lại cũng đéo biết mình còn sống hay không."


Kaede im lặng một lúc. Nó nhìn xuống tay mình, những đầu ngón tay hãy còn đang sưng tấy vì lạnh. Nó nhìn Hideki, nhìn vầng trán ướt đẫm mồ hôi, lồng ngực phập phồng khi hắn khó nhọc trút từng nhịp thở. Khi hắn nhìn lại nó, ánh mắt sắc sảo ấy dịu lại, không còn sự giễu cợt thường ngày. Hắn vươn tay, cốc nhẹ lên đầu nó.


"Mày khôn đấy. Khôn hơn khối thằng ngoài kia. Cũng biết là tao chết thì mày chết."


"Tôi lo cho anh thật!" Kaede nhăn mặt.


"Thì tao cũng khen mày thật mà…" Hideki nhún vai. "Biết ai thương mình, tận dụng được là tốt. Khôn thì sống lâu, ngu thì chết sớm thôi."


Hideki cười nhạt, vươn tay xoa đầu nó, những ngón tay thô ráp luồn vào mái tóc sũng nước mưa. Kaede không nói gì, chỉ là, trong ánh mắt có gì đó sáng lên, long lanh như ánh lửa đỏ thắp sáng đêm mưa giá rét này.




0 Kudos

Comments

Comments disabled.